Gửi anh – Người chiến sỹ hải quân nơi
phương xa!
Anh à! A còn nhớ không? Hà Nội vào thu đẹp
lắm. Những con đường xào xạc lá vàng rơi. Những ô cửa trần trụi, cổ kính theo
thời gian. Dòng người lặng lẽ bước đi. Nắng vàng còn vương chút buồn. Từ ngày a
lên đường ra đảo, chỉ có riêng e bước đi trên con đường xưa. Hà Nội vào thu.
Mùi hoa sữa ngào ngạt. Nhớ hôm nào. E và anh. Dạo bước trên con đường ấy. Nắng
vàng vương lên mái tóc em. Chúng mình cùng ngồi bên nhau, ngắm nhìn Hà Nội về
chiều – một nỗi buồn mang mác!
Anh lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng của
Tổ quốc! Biển đảo quê hương là máu thịt của dân tộc ta. E tự hào về a lắm? A biết
không. Bạn bè e hay hỏi a đi đâu rồi? E nói rằng: A hiên ngang nơi đầu sóng ngọn
gió. A đang vững tay súng canh biển trờ quê hương.
Anh à! Nơi đảo xa, mùa thu có như Hà Nội
không a? Có lá vàng xào xạc bên đường không anh? Nắng nơi xa ấy chắc vàng lắm
phải không anh? Gió nơi ấy không đưa mùi hoa sữa mà đưa mùi mặn chát của biển
phải không anh? Mùa thu, lá bàng vuông có rơi rụng bên hiên nhà không anh?
Anh à! Hà Nội về đêm vẫn nhộn nhịp và tấp nập.
Từng dòng người bước qua, riêng e ngẩn ngơ miên man nhớ về a. E biết nơi ấy,
ban đêm chỉ có tiếng sóng vỗ bên gềnh đá. Chỉ có tiếng gió rít bên khung cửa.
Và a, ánh mắt hướng xa xăm canh gác biển trời Tổ quốc và hướng về e nơi quê
nhà!
Anh à! Giữa mênh mông sóng nước, e biết a
luôn kiên cường giữ vững đảo xa. E vừa nghe đài báo lại có bão về qua nơi anh?
Những gào thét của tự nhiên chắc sẽ không làm mềm lòng anh trước tình yêu của Tổ
quốc anh nhỉ? A kiên cường nhé! Không sợ thiên tai. Không sợ quân thù.
E biết cuộc sống nơi đảo xa còn nhiều khó
khăn nhưng a cố gắng lên anh nhé! E gửi a muôn ngàn yêu thương để a vượt qua
gian khổ nơi ấy.
E sẽ chờ anh! Người chiến sỹ của e!